Ban đầu tôi thấy anh thương con mà cảm động. Nhưng sau vài lần, Bống cứ tránh mặt, ôm tôi khóc thút thít khi đi ngủ, bảo:

Tôi tái hôn với Tuấn sau 3 năm làm mẹ đơn thân. Con gái tôi, Bống, 8 tuổi, là cả thế giới của tôi.
Tuấn lúc mới yêu hiền lành, kiên nhẫn, thương con bé lắm, thậm chí còn bảo:

— “Anh coi Bống như con ruột.”

Nhưng cưới nhau được vài tháng, anh bắt đầu có thói quen kỳ lạ:
tối nào cũng vào phòng Bống, đúng lúc tôi dọn dẹp hoặc tắm.

Tôi hỏi, anh chỉ đáp xuề xoà:

— “Con bé nhát, ngủ một mình sợ. Để anh ru nó.”

Ban đầu tôi thấy anh thương con mà cảm động.
Nhưng sau vài lần, Bống cứ tránh mặt, ôm tôi khóc thút thít khi đi ngủ, bảo:

— “Mẹ… con không muốn chú Tuấn vào phòng con nữa…”

Tôi hỏi tại sao, con bé chỉ lắc đầu:

— “Con… không nói được.”

Sự sợ hãi trong mắt nó khiến tôi lạnh sống lưng.

Tối hôm đó, khi Tuấn đi công tác, tôi cắn răng gắn camera siêu nhỏ vào góc tường, hướng thẳng vào giường ngủ của con bé.

Tôi cầu mong mình nghĩ sai.

Nhưng đến đêm thứ ba… tôi đã ước giá như mình chưa bao giờ mở cái camera đó.

Video bắt đầu.
23h01, Tuấn đẩy cửa bước vào phòng Bống.
Không gõ cửa. Không đèn pin, chỉ dùng ánh sáng màn hình điện thoại rọi thẳng vào mặt con bé.

Anh không lại gần con.
Không đụng vào người con.

Anh làm một hành động… kỳ quái đến mức rợn người:

Anh đứng sát đầu giường, thì thầm gần như niệm chú, lặp đi lặp lại câu:

— “Không phải con… không phải con…”

Rồi anh giơ điện thoại, lia camera về phía gương mặt đang ngủ của Bống, zoom cận cảnh, sau đó chụp hàng chục bức ảnh.
Chụp từ mọi góc.
Tỉ mỉ.
Ám ảnh.

Tôi réo lên trong họng: “Anh làm cái quái gì vậy?!”

Video tiếp tục.

Sau khi chụp, anh mở album ảnh…
So sánh từng tấm với một album khác trong máy.
Album tên: “Hân – 2015”.

Hân…?
Tôi chưa từng nghe cái tên này.

Tôi dừng video, tim lịm đi.
Rồi tôi bấm mở album đó — đoạn camera quay màn hình đủ rõ để thấy.

Tôi chết điếng.

Trong album là ảnh một bé gái khác, trạc tuổi Bống, cùng mái tóc, cùng dáng mặt, nhưng có một vết thẹo nhỏ ở môi.

Những tấm ảnh sau ngày càng mờ, càng cũ.
Rồi đến bức cuối —

một tờ giấy chứng tử.
Tên trẻ: Nguyễn Minh Hân.
Ngày chết: 4/9/2015.
Tuổi: 8.

Tôi suýt ngã khỏi ghế.

Video lại tiếp diễn.
Tuấn tiếp tục thì thầm:

— “Không phải con… không phải con được…”

Giọng run như hoảng loạn.

Rồi anh bật khóc, gục đầu xuống thành giường Bống, nức nở như người mất trí.

— “Hân ơi… ba xin lỗi… ba xin lỗi…”

Tôi ngã sụp xuống đất.
Bống giật mình la lớn ngoài phòng, còn tôi thì khóc không thành tiếng.

Ba?
Anh có một đứa con gái 8 tuổi… đã chết?
Và anh chưa từng nói với tôi một lời?

Tại sao anh đứng trong phòng con tôi mỗi đêm…
So gương mặt nó với đứa trẻ đã mất?

Hay tệ hơn:
Anh đang cố xác nhận rằng Bống không phải là… Hân quay lại?

Tôi gọi ngay cả hai bên họ hàng, run rẩy đến mức bấm điện thoại cũng trượt.

Khi cả nhà nội ngoại kéo đến, tôi bật TV, chiếu toàn bộ đoạn video.

Cả phòng im phăng phắc.

Mẹ chồng tôi ôm mặt gào lên:

— “Trời đất… nó lại phát bệnh rồi…”

Tôi quay sang:

— “Bệnh gì? Ai cũng biết mà tôi thì không?”

Một lúc sau, bố chồng kể, mặt trắng bệch:

— “Năm đó con bé Hân đi học về, Tuấn mải chơi cờ tướng, để nó tự đi qua đường. Xe tải tông… nó chết ngay tại chỗ.
Tuấn suy sụp, ám ảnh đến mức… cứ nhìn thấy bé gái trạc tuổi Hân là nghĩ con bé vẫn sống.
Chúng tôi điều trị cho nó suốt 2 năm trời mới ổn.”

Ông thở dài:

— “Gia đình giấu, vì sợ cô không dám cưới nó.”

Tôi lặng người.

Cả phòng chìm vào im lặng nặng nề đến nghẹt thở.

Twist cuối – mạnh tới mức ai nghe cũng lạnh sống lưng
Ngay lúc đó, Bống từ trong phòng bước ra, tay cầm một tấm ảnh nhàu nát mà tôi chưa từng thấy.

Tấm ảnh… là Hân.

Và Bống nói, bằng giọng run như đang nhớ lại điều gì:

— “Chú Tuấn không làm gì con đâu mẹ…
Nhưng… con nhớ chú từng bế con như vậy… từ lâu lắm rồi…
Trước cả khi con gặp mẹ…”

Tôi đông cứng.

Tuấn giật tấm ảnh từ tay con bé, hét lên:

— “KHÔNG! Không thể nào! Cô ấy chết rồi! Tôi chôn tận tay!”

Cả họ sững sờ.

Còn tôi…
nhìn khuôn mặt Bống — những nét mà tôi từng nghĩ là giống tôi —
giờ lại như nhìn thấy một gương mặt khác chồng lên.

Một nỗi sợ chạy dọc sống lưng.

Bống sinh ở đâu?
Quá khứ bố mẹ ruột của con bé thật sự là gì?

Và liệu sự trùng hợp kinh khủng này…

…có phải chỉ là trùng hợp?

Câu trả lời vẫn còn nằm đâu đó —
giống như phía sau cánh cửa phòng ngủ của con gái tôi mỗi đêm.